The service having id "buzz" is missing, reactivate its module or save again the list of services.

[MỪNG NGÀY 20/11] Gửi cô giáo Nguyễn Thị Ninh- cô ơi, văn chương đối với con, là nguồn sống...

Post by: myph | 18/11/2014 | 5059 reads

Con đã từng được nghe một câu nói: “Có những người không nhất thiết phải ở bên bạn đến hết cuộc đời. Họ chỉ được Chúa gửi đến để tặng cho bạn một bài học nào đó”. Cuộc đời đối với một đứa trẻ thơ dại như con, có lẽ còn rất dài. Nhưng có lẽ phần nào nó đã sớm được lấp đầy bởi chở che và yêu thương, đến từ trái tim của cô giáo kính mến của con – cô Ninh.

Cuộc đời con người là một chuỗi những cái duyên định trước. Con được gặp cô cũng là một cái duyên. Nhiều lúc con tự hỏi: “Giả như con không gặp được cô thì sao nhỉ?” Thiếu con đò của cô, đứa trẻ này chẳng biết sẽ trôi về đâu trên dòng sông văn, dòng sông đời. Con còn nhớ lần đầu con lặng ngắm nụ cười của cô trên bức ảnh ngày khai trường đầu tiên, cô cười rạng rỡ thả chùm bóng bay mang hoài bão của chúng con - một thế hệ học sinh còn trẻ dại. Nụ cười ấy lấp lánh những niềm tin, những kì vọng vào một đàn con thơ đang chập chững những bước đầu tiên trên con đường văn chương gập gềnh và nhiều sóng gió. Ngay giây phút ấy, con đã tự nhủ, sẽ chẳng có món quà tặng cô nào quý giá hơn việc chúng con biến ước mơ trong những chùm bóng bay ấy thành sự thật.

Quãng đường ba năm cấp ba, bảo là dài cũng chẳng dài, mà ngắn cũng chẳng ngắn. Vậy mà cô đã dìu dắt chúng con được hai năm rồi. Hai năm qua, cô đã đem hết tâm huyết của mình truyền đạt cho chúng con, vậy mà chúng con vẫn chẳng trưởng thành lên là bao, vẫn làm cho cô buồn, cô khóc. Nhưng chính những đứa trẻ hư ấy, dù có những lúc nghịch ngợm, dại khờ, nhưng khi nhắc đến cô, vẫn luôn tràn đầy tự hào và xúc động. Tuổi hoa phượng ngắn ngủi là thế, nhưng từng giây từng phút của chúng con vẫn thật trọn vẹn khi có cô ở bên. Cô từng trêu chúng con, rằng nếu cô không dạy thì chúng con sẽ như thế nào. Không cô ơi, con sợ khi phải nghĩ đến điều đó...

Văn chương đối với lũ trẻ chúng con ban đầu chỉ là một người bạn tâm tình, nhưng nhờ có cô, văn chương giờ đây đã trở thành máu thịt. Cô đã truyền vào trái tim chúng con niềm yêu thương đối với vần thơ con chữ, để chúng con biết cười, biết khóc cùng những Chí Phèo, lão Hạc, anh Hộ, bé Liên... Sẽ chẳng bao giờ con quên giờ học về nhà văn Nam Cao khi cô đóng giả Chí Phèo, hay tiết học “Vợ chồng A Phủ” mà cô đã đóng giả làm cô Mị. Tâm trí con sẽ in hằn những xúc cảm nồng nàn khi được nghe cô giảng những lời thơ Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính. Văn chương bây giờ, đối với con, khác lắm. Nó không còn là môn chuyên nặng nhọc hay bó buộc. Con đò mà cô là người cầm lái đã đưa con dọc theo dòng sông văn bất tận, để con soi mình vào đó, để dòng nước trong lành ấy gột rửa tâm hồn bé dại của con. Cô đã đem thứ văn chương thực sự đến với chúng con, nuôi tâm hồn chúng con trưởng thành từng ngày, từng ngày một.

Mọi người bảo con thật may mắn khi đạt giải Thành phố, thật may mắn khi con được vào đội tuyển Thành phố. Nhưng con thấy những thứ đó có lẽ chẳng thể hoàn toàn coi là may mắn. Con thấy mình may mắn nhất, là khi cặm cụi viết đi viết lại từng trang văn đến đêm khuya, một giờ đêm gửi mail mà nửa tiếng sau vẫn nhận được bài cô sửa. Đó là khi con lười biếng, chần chờ không viết bài và bị cô gọi ra ngoài khiển trách. Con thấy mình may mắn khi đọc những lời nhận xét của cô, kể cả những lời chê trách khi con còn viết những câu ngây ngô, vụng dại. Cái được gọi là may mắn, đối với con, là trong xã hội người ta chạy theo những giá trị ảo, lại được dìu dắt bởi một người sống và truyền ngọn lửa của giá trị thực. Sau kì thi, những đứa học đội tuyển - chúng con còn ngồi tâm sự với nhau, rằng: “Chắc trên đời chẳng còn ai như thế”.

Người ta bảo “Có tiền mua tiên cũng được”. Nhưng con biết rằng, có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cũng chẳng bằng một góc trang văn cô tặng cho chúng con. Bởi những gì cô truyền lại cho chúng con, còn hơn cả văn chương nữa. Cô đã tặng cho chúng con tâm huyết và tấm lòng của một người cô, một người mẹ. Và những thứ đó thì chẳng tiền nào mua nổi, nó là vô giá. Trái tim chúng con còn bé dại, non nớt, nhưng tình yêu và lòng bao dung của cô đã sưởi ấm nó bằng những nhịp đập rộn ràng thổn thức. Và những nhịp đập trái tim ấy, sẽ mãi theo chúng con đến suốt cuộc đời.

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, con viết những dòng này gửi đến cô, như một món quà tri ân gửi một người nhà giáo, nhưng còn là món quà gửi đến một người mẹ. Những gì cô cống hiến cho chúng con, chỉ vài dòng đây thôi chẳng thể nào nói hết được. Nhưng cuộc đời còn dài, con sẽ dành những tháng năm trưởng thành của đời mình cố gắng hết mình, dùng thành công của đời mình để tri ân với tình yêu thương trời biển mà cô dành cho chúng con. Sẽ thật là một sự so sánh khập khiễng nếu đem tấm lòng bé nhỏ của mình để so sánh với trái tim bao dung của cô, nhưng con biết rằng, tình yêu của con đối với văn chương hôm nay cũng chính là tình yêu của con đối với cô, từng ngày, từng ngày tích cóp lại. Mà cô ơi, văn chương đối với con, là nguồn sống...

Nguyễn Trần Hoàng Anh – lớp 11 Văn